Sie sind auf Seite 1von 8

Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

CHƯƠNG XII
B àn ăn chỉ có hai cha con. Chị Hai ở trên lầu đi xuống nói:

- Bà chủ và cô hai bảo không muốn ăn, nói ông chủ dùng cơm trước.
Ông Tùng thở dài:
- Hai mẹ con giận dai quá.
Tiểu Vân bâng khuâng:
- Xin lỗi ba. Vì con mà mẹ giận ba.
Người cha nắm nhẹ tay con gái, an ủi:
- Con không có lỗi gì cả, Tiểu Vân ạ.
- Để con lên năn nỉ mẹ giúp ba.
- Không nên đâu Tiểu Vân, Thảo Nhi nó rất là cố chấp.
- Dù sao con cũng phải gặp mặt chị ấy một lần, ba ạ.
Im lặng một chút, rồi Bách Tùng nói sau tiếng thở dài:
-Tùy con vậy.
Tiểu Vân đi, chỉ còn mình ông ngồi trên mâm cơm đầy ắp. Mấy ngày nay
không khí trong gia đình nặng nề đến khó chịu. Bích Lâm và Thảo Nhi giận dỗi
giấu mình trong phòng khiến Tiểu Vân cứ ấy náy vì mặc cảm mình có lỗi. Còn
Bách Tùng, ông như cảm thấy mình không làm tròn trắch nhiệm một người cha,
một người chồng trong gia đình.
Vân gõ cửa phòng rồi chờ đợi. Lát sau mẹ ra mở cửa cho Vân. Thấy nàng,
mẹ chau mày:
-Con lên đây làm gì?
-Mẹ! - Tiểu Vân có vẻ buồn rầu - Con muốn gặp mẹ và chị Thảo Nhi.
Mẹ lạnh nhạt nói:
-Thảo Nhi nó không có muốn gặp con. Con xuống nhà đi, đừng có làm phiền
chúng ta nữa.
Nước mắt lưng tròng, bàn tay Tiểu Vân run run viết vào bảng:
-Mẹ không còn thương Tiểu Vân nữa sao?
-Con đã có người khác thương rồi, chẳng lẽ ta cũng vì thương con mà bỏ cả
Thảo Nhi, đứa con ruột của ta sao?
"Đứa con ruột", lời của mẹ làm Tiểu Vân đau xót quá. Dù rằng mẹ không nói
ra, nàng vẫn biết đây là sự thật.

www.phuonghong.com 101 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

Bỗng có tiếng Thảo Nhi nói vọng ra:


-Tiểu Vân phải không? Vào đây đi!
Bích Lâm phân vân một chút rồi bước vào trong, lạnh lùng bỏ lại Tiểu Vân
phía sau.
Khi ba người đối mặt nhau, Thảo Nhi nhìn mẹ nói:
-Con xin lỗi mẹ, con muốn nói chuyện riêng với Tiểu Vân.
-Con không sao chứ, Thảo Nhi?
-Mẹ thấy đó, con vẫn khỏe mà.
-Thôi được, mẹ ra ngoài đây.
Mẹ thậm chí không nhìn Tiểu Vân lấy một lần. Cô gái chỉ cảm thấy đau nhói
thôi chứ không hề trách mẹ, bởi vì mẹ là mẹ của Thảo Nhi, mẹ có quyền lo
lắng, thương yêu và bênh vực cho con của mẹ.
Lúc này còn lại hai người, trong bầu không khí vắng lặng của căn phòng
ngủ, trông Thảo Nhi có vẻ tiều tuỵ khác thường. Tiểu Vân cảm thấy ấy náy hơn
nữa.
Nhi bỗng nói, giọng nàng vừa phải, không lạnh lùng xa cách, cũng không
gần gũi:
-Tiểu Vân ngồi xuống đi.
Vân từ từ ngồi xuống, nhìn chị bâng khuâng:
-Chị Thảo Nhi! Chị em mình có thể nào đừng giận nữa, được không? Ba
thấy chúng ta thế này, người rất đau lòng. Hơn nữa... mẹ cũng giận ba.
Nàng viết xong, chìa tấm bảng cho Thảo Nhị Nhi cầm lấy đọc, rồi mân mê
nó trên tay, giọng Nhi sâu lắng:
-Tấm bảng này đây tượng trưng cho sự bất hạnh của Tiểu Vân. Về một
phương tiện nào đó, tôi là người may mắn hơn Vân.
Nàng dừng lại, không trả bảng cho Tiểu Vân. Im lặng một chút như để tìm
cách diễn đạt, Nhi tiếp:
-Nhưng về tình cảm, tôi đã là người thất bại. Tôi không giấu là mình yêu
Đình Khạ Vậy thì Tiểu Vân, Tiểu Vân hãy cho tôi biết là Tiểu Vân có yêu Kha
không?
Vân chìa tay muốn xin lại tấm bảng, nhưng Thảo Nhi lắc đầu:
-Hãy trả lời tôi bằng cái gật đầu hay ngược lại, không cần phải diễn đạt dông
dài làm gì.
Tiểu Vân bối rối nhìn Thảo Nhi, nàng có rất nhiều tâm sự sâu xa muốn thố
lộ. Nhưng ác thay, Thảo Nhi như đoán được và đã ép buộc nàng một cách tàn
nhẫn.

www.phuonghong.com 102 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

Gật đầu ư? Dĩ nhiên là như thế, nhưng rồi sau đó nàng sẽ sống ra sao trong
ngôi nhà này khi mà nàng đã cong khai tranh giành tình yêu với Thảo Nhỉ Phải
chăng Nhi muốn nàng cứ mãi ân hận, ray rứt suốt đời?
Còn ngược lại thì Vân không nỡ, nàng không thể nào nói rằng nàng chẳng
yêu Đình Kha khi mà bây giờ Đình Kha đã thật sự quan trọng đối với nàng. Cha
mẹ Ơi! Con phải làm sao bây giờ? Thượng đế ơi! Ngài sao nỡ cướp đi giọng nói
của con? Bất giác, nước mắt ứa ra rồi đổ dài trên má nàng, Tiểu Vân khóc
không thành tiếng.
-Khó sử lắm, phải không Tiểu Vân? Và cả đau lòng nữa - Thảo Nhi cười
buồn - Thôi đi, không cần nói tôi cũng biết lòng Vân như thế nào rồi. Chẳng qua
tôi chỉ muốn Vân hiểu, mất Đình Kha, tôi cũng đau lòng như Vân vậy. Dù sao
tôi cũng chúc hai người hạnh phúc.
-Chị Thảo Nhi! Em rút lui... - Vân dùng cử chỉ nói với Thảo Nhi.
- Đình Kha đã nói rằng ảnh yêu Tiểu Vân vì tất cả những gì Vân có, vì tình
cảm hai người hòa hợp với nhau. Còn tôi, tôi không được như Vân thì dù có
gượng ép cũng không có kết quả gì. Bây giờ tôi ý thức được, tình yêu không thể
nào gượng ép. Tôi không còn trách Tiểu Vân cũng như Đình Khạ Hai người hãy
yên tâm mà yêu nhau, mà hưởng hạnh phúc.
Tiểu Vân xúc động nhìn người chị nuôi. Đúng như lời Kha nói, khi đã ý thức
được chân lý, Thảo Nhi không còn trách móc nữa. Nhưng bây giờ nhìn Thảo
Nhi ủ rũ, Tiểu Vân thật lòng không nở.
Thảo Nhi nói tiếp:
-Cha tôi thật lòng yêu thương Tiểu Vân, Vân cũng đừng cho là mẹ không
thương Vân. Thật ra người chỉ vì quá lo lắng cho tôi mà thôi, Vân đừng có trách
mẹ.
-Em không bao giờ nghĩ như thế.
-Vậy thì sau này Tiểu Vân cần phải lo lắng cho hai người như là cha mẹ ruột
của mình vậy, có được không?
Vân gật đầu. Trong phút chốc, nàng không nhận ra giọng nói khác lạ của
Thảo Nhị Giọng Nhi trầm buồn:
-Chúng ta không còn gì để nói nữa, Vân xuống nhà đi.
-Chị xuống dùng cơm với em và ba.
-Tôi và mẹ sẽ xuống sau.

 

www.phuonghong.com 103 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

L át sau Đình Kha cũng tới, chàng cùng ngồi vào bàn ăn cơm với gia đình.
Tiểu Vân nhìn Thảo Nhi ngạc nhiên. Mới đó mà Nhi đã thay đổi hoàn toàn.
Nàng bây giờ trông bình lặng như chưa hề có chuyện đau buồn xảy ra. Nhi nhìn
mọi người ăn, cười nói chuyện huyên thuyên:
-Anh Kha! Anh nhớ lại xem, mới đó mà anh đã trở thành người thân thiết
trong gia đình này.
-Cũng là nhờ em tất cả. Mà này! Em đã thật sự khỏi bệnh chưa đấy?
-Anh xem, em có vẻ gì là bệnh tật không? - Rồi nàng quay sang Tiểu Vân -
Người có bệnh là Tiểu Vân đó. Cô ta ăn như là mèo vậy. Sau này anh cần phải
chăm sóc cho Tiểu Vân nhiều hơn mới được đó.
-Em yên tâm đi, chỉ sợ Tiểu Vân không cho anh săn sóc mà thôi.
- Điều đó thì em có thể bảo đảm giùm anh.
-Thế thì anh yên tâm.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Vậy là sóng gió đã qua đi, coi như
không còn có chuyện gì đáng lo nữa.
Ăn cơm xong, bỗng Đình Kha lên tiếng:
-Cháu xin phép hai bác cho cháu và Tiểu Vân ra phố một chút.
Tiểu Vân lo lắng nhìn Thảo Nhi rồi nhìn mẹ. Chỉ có mẹ là biếu lộ sự phản
kháng. Còn Thảo Nhi vẫn vui cười bình thường. Vân trách thầm: "Sao mà anh
liều lĩnh quá vậy Khả"
- Được mà - Ba nói - Có điều Tiểu Vân nó ít khi ra ngoài, cháu cần phải để ý
cho nó một chút.
Thảo Nhi cũng chen vào, Tiểu Vân không ngờ là Thảo Nhi bình tĩnh đến thế:
-Chỉ cần anh đưa Tiểu Vân trở về an toàn là được rồi.
Kha mỉm cười nhìn Vân, giọng chàng thân mật một cách cố ý:
-Chúng mình đi em.
Vân bâng khuâng nhìn gương mặt mẹ kém vui. Có tiếng cha động viên:
-Mau sửa soạn đi con, đừng để anh Kha chờ lâu.
Tiểu Vân không còn cách nào hơn là làm theo lời bạ Lát sau, nàng đã đi cạnh
Đình Khạ Lần đầu tiên Tiểu Vân đi với bạn trai, hồi hộp và lo âu đến lạ.
Còn lại ba người, bà Bích Lâm nhìn Thảo Nhi bâng khuâng:
-Thảo Nhi à! Con...
Nhi biết mẹ muốn nói gì rồi, nàng không đợi mẹ nói hết:

www.phuonghong.com 104 www.taixiu.com

Das könnte Ihnen auch gefallen