Sie sind auf Seite 1von 13

Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

CHƯƠNG XX
L úc đi hết bật thang cuối cùng, Bách Tùng nhìn thấy Đình Kha theo chân
chị Hai đi vào nhà. Chàng trai mỉm cười chào ông, nụ cười trên môi dầy rất tự
tin.
- Chào bác.
- Ờ, Đình Kha!
- Thưa, bác gọi cháu đến có việc gì không?
Bách Tùng đam dam nhìn Đình Kha, biết là cái tin ông sắp nói ra đây sẽ làm
Kha đau lòng lắm, nhưng làm sao không nói được chứ?
- Đình Kha! Tiểu Vân... nó bỏ nhà đi rồi.
Kha như không tin vào tai mình:
- Bác nói sao? Tiểu Vân...
- Nó có để thư lại cho cháu đây.
Bàn tay Đình Kha run run đón nhận phong thự Giọng chàng cũng run:
- Cháu không tin đâu, Tiểu Vân không thể nào bỏ cháu mà đi được.
Tội nghiệp! - Bách Tùng đọc được tình yêu sâu lắng trong giọng nói và ánh
mắt của chàng trai.
- Cháu đọc thư đi, xem con bé nói gì với cháu.
Bàn tay Kha run rẩy lần theo đường viền của phong bì. Mẩu giấy trắng trải
rộng trước mắt chàng. Và lúc ấy, Bách Tùng nhìn thấy những giọt nước mắt
mỗi lúc mỗi rơi nhanh trên má chàng trai. Cùng là đàn ông với nhau, Bách Tùng
hiểu được thế nào là giá trị của những giọt nước mắt ấy.
Đọc đến những dòng chữ sau cùng, Kha thẩn thờ, chao đảo:
- Cô ấy đã ra đi thật rồi.
- Nó có để lại cho cháu một địa chỉ nào không?
Bách Tùng chỉ hỏi thế thôi, chứ không hy vọng gì. Một lúc sau, ông đặt tay
lên vai Kha:
- Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm cho ra con bé.
Kha rên rỉ:
- Biết tìm đâu giữa phố phường mênh mông này? Tiểu Vân có bao giờ đi
khỏi nhà đâu, nàng làm sao mà sống khi không có một chút kinh nghiệm nào cả.
- Than vãn không có ích gì đâu, cháu à. Chúng ta hãy làm tất cả những gì có
thể làm được để đi tìm Tiểu Vân.

www.phuonghong.com 185 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

Kha lấy lại lòng tự tin:


- Vâng, thưa bác, cháu sẽ cố gắng tìm kiếm.

 

T rong từ đường đặt một dài linh vị những người đã khuất, cùng với hài cốt
của họ được đựng trong những lọ bằng sành. Khói hương nghi ngút tỏa ra từ
những nén hương trầm thơm ngát.
Ni cô Diệu Hoa, người đàn bà tội lỗi của tám năm về trước, đang đứng trước
bài vị của hai nạn nhân của bà ngày xưa. Tạo hóa lại khéo sắp bày. Mấy năm
trước đây, vì ân hận việc làm tội lỗi ngày xưa của mình, bà đã quyết lòng đi tụ,
không ngờ lại vào đúng nơi này, gặp lại đứa con của nạn nhân mình. Cứ mỗi
năm tới ngày giỗ của cha mẹ, Tiểu Vân lại tới đây cúng bái. Mỗi lần như vậy,
hai người trò chuyện rất lâu, dĩ nhiên Tiểu Vân nói chuyện bằng tấm bảng đen
của mình.
Ánh Ngọc bây giờ đã là ni cô Diệu Hoa dưới lớp áo nâu sồng, nên mấy năn
gần gũi người đã hại chết cha mẹ mình mà Tiểu Vân nào có hay biết gì đâu.
Trong mắt nàng, người nữ tu ấy thật là đáng kính.
Trong giờ phút rối rắm, Tiểu Vân đã tìm tới đây, một là để nương nấu tâm
thân, hai là để ngày đêm gần kề di hài cha mẹ.
Cô gái với chiếc vali trên tay, đứng ở cửa từ đường nhìn vào khung cảnh tôn
nghiêm nghi ngút khói hương. Nàng xúc động khi thấy ni cô Diệu Hoa cúi lạy
trước bài vị cha mẹ. Đôi giây phút thành kính qua đi, nàng khẽ gọi:
- Thưa ni cô.
Diệu Hoa quay lại, giọng ngạc nhiên:
- Tiểu Vân...
- Thưa vâng, là con đây.
Người nữa tu run giọng:
- Con... con nói được rồi sao?
Mắt Tiểu Vân sáng lấp lánh:
- Từ nay, con có thể nói chuyện với ni cô được rồi.
Diệu Hoa mừng rối rít:
- Trời ơi! Thật vậy sao con?
- Thật chứ, chẳng phải là người đang nghe con nói chuyện đây sao?

www.phuonghong.com 186 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

Người đàn bà chắp tay thành kính, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào tội lỗi ngày
xưa.
- Tạ Ơn trời phật, con xin ta ơn trời phật.
Tiểu Vân từ từ bước tới trước vài vị của cha mẹ. Trong ảnh hai người dường
như đang nhìn Vân mỉm cười. Giọng cô gái thì thầm:
- Ba mẹ Ơi! Có nghe giọng nói của con không? Con đã nói chuyện được rồi
đấy. Từ nay, con sẽ ở đây, sớm hôm cận kề bên ba mẹ.
Rồi nàng quay sang Diệu Hoa:
- Ni cô! Người có thể cho con tá túc ở đây được không?
- Có chuyện gì xảy ra cho con ư?
Giọng chân tình của ni cô làm Tiểu Vân xúc động. Cố nén lệ vào lòng, nàng
nói:
- Cám ơn ni cô đã lo lắng cho con.
- Có phải ba mẹ nuôi đối xử không tốt với con không?
- Không đâu, họ lúc nào cũng thương yêu con như ruột thịt.
- Vậy thì tại sao con phải bỏ nhà ra đi? Nói cho ta biết đi.
- Chuyện của con dài dòng lắm, bao giờ có dịp con sẽ kể cho người nghe.
Bây giờ...
- Thôi được, con cứ ở tạm đây, sau này rồi hẵng tính.
- Con cám ơn cô.
"Con không cần cảm ơn ta, Tiểu Vân. Nếu như một ngày nào đó con biết
được ta là người đã ép buộc ba mẹ con đến đường cùng thì sao? Con có hận ta
không?"
Ni cô Diệu Hoa dấu kín những suy nghĩ ấy trong lòng mình.
- Sĩ Thăng à? - Ni cô Diệu Hoa sững sờ hỏi lại - Con nói người trị bệnh cho
con là Sĩ Thăng sao?
- Thưa vâng.
- Cậu ta đã ngỏ lời yêu con.
- Điều đó làm con rất đau khổ.
Ni cô dấu tiếng thở dài trong lòng. Sự sắp đặt tinh xảo của hóa công làm phải
kinh ngạc. Không ngờ câu chuyện lại dẫn dắt đến con trai bà quen rồi yêu con
gái của người bị hại. Lại chính do bàn tay con bà đã chữa chứng bệnh mà ngày
xưa cha mẹ nó đã gây ra. Đã có vay thì phải có trả, nhưng bà linh cảm gia đình
bà còn phải trả một giá đắt hơn nữa. Con trai bà và đứa con gái này sẽ đi đến

www.phuonghong.com 187 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

đâu? Kết cục sẽ như thế nào khi sự thật được phơi bày? Người đàn bà khẽ rùng
mình không dám nghĩ tiếp.
- Con định làm gì trong tương lai?
Tiểu Vân cúi đầu nhìn ánh trăng ngập sáng cả khoảng sân rộng:
- Điều mong mỏi của con bây giờ là muốn lánh mặt tất cả.
- Kể cả Đình Kha ư?
- Anh ấy sẽ hiểu cho con.
- Còn Sĩ Thăng? Con có nghĩ gì cho cậu ta không?
- Con cầu mong cho anh ấy được hạnh phúc.
Im lặng một lúc thật lâu, Ni cô Diệu Hoa cắn môi hỏi:
- Tiểu Vân, nếu sau này con gặp lại những người đã hại chết ba mẹ con, lúc
ấy on sẽ làm gì?
Trong bóng đêm mắt nàng bỗng rực sáng:
- Con sẽ làm tất cả những gì có thể làm được để họ nhận thức được thế nào
là sự đau đớn tận cùng.
- Mô phật!
Ni cô không còn can đảm để hỏi tiếp nữa.
Đã ba ngày rồi em rời xa khỏi tôi. - Đình Kha lang thang trên đường phố
bằng đôi chân không biết mỏi của mình. Hai ngày đầu Kha còn dùng xe rong
ruổi trên đường phố với hy vọng nung nấu trong lòng. Nhưng bây giờ Kha đi
chỉ vì chàng không thể ngồi ở nhà. Trong thâm tâm Kha, cái tên Tiểu Vân đã
đựơc gọi đi, gọi lại đến hàng trăm ngàn lần không biết mỏi.
Tiểu Vân... Tiểu Vân ơi, anh yêu em!
Chàng nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên chàng với nàng gặp nhau. Nhớ khúc
nhạc "Trên đỉnh mây sầu" đã đưa chàng vào thế giới kỳ diệu của tình yêu. Nhớ
bờ lưng thon nép vào chàng mỗi khi sầu tủi. Nhớ bờ môi mộng ước đã trao cho
chàng với tất cả sâu lắng.
Một chiểc honda dừng sát bên cạnh Kha, trên xe là Sĩ Thăng:
- Ủa, sao lại đi lang thang ở đây, anh Kha?
Kha ngẩng nhìn lên thất thần:
- Tôi đi cho hết buồn.
- Có chuyện buồn ư? Vậy thì hãy lên xe, chúng ta đi uống cà phê.
Phân vân một chút rồi Kha cũng đồng ý. Dù sao có người trò chuyện trong
lúc này vẫn tốt. Hơn nữa người ấy lại là Sĩ Thăng.

www.phuonghong.com 188 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

Sĩ Thăng chở Kha vào một quán, gọi hai ly cà phê rồi bắt đầu:
- Tôi cứ tưởng người như anh thì không có gì để buồn chứ. Đình Kha! Tôi
thiệt sự không phải là đối thủ của anh. Vì tôi là kẻ đến sau và sự chung thủy
tuyệt đối của Tiểu Vân.
Nghe giọng nói của Sĩ Thăng, Kha biết là anh chưa hay chuyện của Tiểu
Vân. Chàng âu sầu nói:
- Tất cả đối với tôi không còn gì nữa. Tiểu Vân đã bỏ đi rồi.
- Đừng có đùa như vậy chứ, Đình Kha?
- Thế anh tưởng tôi buồn vì chuyện gì?
Bây giờ Sĩ Thăng mới bắt đầu tin:
- Anh nói thật ư?
- Phải, Tiểu Vân đã bỏ đi thật rồi.
Thăng hét:
- Thế sao anh không đi tìm mà cứ nhởn nhơ ở đây chứ?
- Anh tưởng tôi không đi tìm ư? Đã ba ngày rồi tôi không có ở nhà.
Thăng nóng nảy:
- Nhưng tại sao chứ? Vì sao cô ấy bỏ nhà đi chứ?
Chợt chàng nắm áo Kha lắc mạnh:
- Có phải anh đối xử không tốt với cô ấy? Có phải không?
Kha cũng thét lớn, cho vơi uất ức trong lòng:
- Buông tôi ra đi. Anh là ai chứ? Còn tôi là gì của cô ấy? Tại sao tôi lại đối
xử không tốt với Tiểu Vân.
- Nhưng vì sao cô ấy lại bỏ đi?
- Vì Thảo Nhi, vì sự ganh tị của Thảo Nhi, và vì anh đó, anh biết chưa?
- Vì tôi? - Sĩ Thăng ngạc nhiên.
Đình Kha bỗng trở nên yếu đuối:
- Bởi vì anh cũng yêu Tiểu Vân, làm cho Thảo Nhi tức tối bỏ nhà ra đi.
Sĩ Thăng thở hắt ra:
- Tại sao lại có chuyện như vậy chứ?
Kha bỗng đứng lên:
- Tôi phải đi tìm Tiểu Vân đây.
- Tôi cũng đi nữa.

www.phuonghong.com 189 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH

Hai chàng trai cùng đưa mắt nhìn nhau, cùng hiểu trong lòng mỗi người ai
cũng thương yêu Tiểu Vân nhiều lắm. Sĩ Thăng bỗng nói:
- Có tin của cô ấy, tôi sẽ báo cho anh biết.
- Cám ơn.
Thăng nhỏ giọng:
- Sau này tôi mong là anh đối xử tốt với Tiểu Vân, nếu không tôi không có
tha cho anh đâu.
- Tôi rất mong muốn đem cả cuộc đời này để mà lo lắng cho cô ấy.
Mẹ vẫn ngồi ở trong phòng khách chờ đợi. Kha nhìn thấy gương mặt mẹ
buồn sâu lắng, nhưng gương mặt thì vẫn nghiêm khắc như mọi khi:
- Con hãy ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với con. Vú Lan! Bà có thể
đi nghỉ được rồi.
Kha hỏi khi chỉ còn có hai mẹ con:
- Thưa mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?
Mắt mẹ nhìn thẳng vào Kha, nghiêm khắc:
- Điều đầu tiên mẹ muốn nhắc con nhớ là, con bây giờ đã ngoài nghĩa vụ của
một con người, con còn có trách nhiệm của cả dòng họ chúng ta, là người thừa
kế sự nghiệp, duy trì nòi giống của ông bà tổ tiên để lại.
Kha cúi đầu, biết là mẹ sắp mắng tới nơi:
- Thưa mẹ, điều ấy con biết.
- Vậy thì mẹ hỏi con, bây giờ con đang muốn gì và định làm gì?
- Thưa mẹ...
Bà Ngọc Phượng bắt đầu nóng nảy:
- Đầu tiên là con đòi cưới một con bé câm, sau đó con tuyệt thực để làm áp
lực với mẹ. Cuối cùng bà già này đã nhượng bộ, vậy mà dường như con vẫn
chưa hài lòng. Đình Kha! Con hãy nói đi, bây giờ con muốn gì nữa chứ?
- Mẹ... - Kha khổ sở vì không biết phải giải thích với mẹ làm sao.
- Ở công ty vừa mới điện thoại tới, nói là cần sự có mặt của con.
Kha viện cớ này để thoát khỏi hoàn cảnh khó xử:
- Vậy thì bây giờ con tới công ty đây.
- Khoan đã! Con hãy nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra rồi hẵng đi.
- Mẹ...
Lời mẹ lạnh lùng:
- Hôm nay ta nhất định phải biết nguyên nhân đó.

www.phuonghong.com 190 www.taixiu.com

Das könnte Ihnen auch gefallen