Sie sind auf Seite 1von 9

Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

CHƯƠNG VII
-N hưng...

- Yêu Miên, có nghĩa là sẽ trói chặt cuộc đời mình với tất cả những gì của
Miên. Anh không biết mình có làm được như thế không.
- Em hiểu rồi. Anh vẫn chưa yêu Miên đủ nhiều để có thể sẵn sàng vì nàng
mà hy sinh tất cả.
- Nhưng mỗi ngày anh đang phải đối diện với Miên, với tình cảm của cha mẹ
nàng. Anh cảm thấy mỗi lúc càng bị thắt chặt hơn, trong một sợi dây vô hình
nhưng chắc chắn vô cùng.
- Thế là anh định trốn chạy?
- Anh... chưa quyết định được.
- Dù sao anh cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Họ mải mê nói chuyện, đến nơi lúc nào không hay Hôm nay dường như Kha
không đi săn, anh đến chỉ để chờ Thuyên. Hai người đàn ông nhìn nhau một lúc
rồi Kha nói:
- Anh chắc là bác sĩ Duy?
Thuyên giới thiệu:
- Còn đây là anh Kha.
Duy nhìn rất lâu vào mắt Kha, như muốn tìm kiếm điều mà có lần Hàn
Thuyên đã nói: "một đôi mắt có hồn". Chào hỏi xã giao xong, Duy nói:
- Thôi nhé, hai người cứ đi chơi. Anh Kha này! Tôi giao Hàn Thuyên cho
anh đấy. Đừng để em tôi đi lạc nhé.
Thuyên phát khẽ lên vai Duy:
- Cái anh này, làm người ta là con nít không bằng. Nhưng... anh định đi đâu?
- Để xem, anh cũng chưa biết nữa.
Duy chào Kha rồi thong thả đi về hướng thác Hơ Lam. Chợt Duy dừng lại,
nhìn Kha, hỏi:
- Nhánh lan ngọc điểm trong phòng em tôi có phải anh đã hái tặng không?
Kha không nói, chỉ khẽ gật rồi đứng im nhìn dáng Duy khuất dần. Hàn
Thuyên gọi:
- Anh Kha nhìn gì ghê thế?
- Anh nghe đến bác sĩ Duy và Thụy Miên...

www.phuonghong.com 54 www.taixiu.com
Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

Kha lấp lửng không nói hết, Hàn Thuyên cắc cớ hỏi:
- Thế anh có nghe người ta ghép Thuyên với ai không?
- À có. Đông Đông phải không?
- Đông Đông? Đông nào cơ?
- Con khỉ của Thụy Miên đó.
- Cái anh này...
Biết bị chọc quê, Thuyên tức mình đuổi Kha đòi đánh. Kha nhảy qua mấy
ghềnh đá rồi chạy ra trước, giọng anh vang vọng trong cái tĩnh lặng của buổi
sớm mai:
- Thuyên ơi! Thuyên mà bắt được anh, anh sẽ theo hầu hạ Thuyên suốt đời.
- Thuyên sẽ bắt anh làm Đông Đông rồi mỗi ngày đánh một trận cho bõ ghét.
- Thế thì chạy theo bắt anh đi.
Duy khoanh tay đứng nhìn thác Hơ-Lam cuồn cuộn đổ, sủi bọt trắng xóa.
Trong tiếng thác reo ầm ĩ dường như có lẫn cả giọng của Thụy Miên buồn man
mác...
"Bác sĩ về thành phố chắc không còn nhớ ở đây đâu".
Rồi Duy như thấy hình ảnh Thụy Miên ngồi phơi tóc bên bờ suối, đôi tay
màu bánh mật mịn màng đan vào những lọn tóc quăn quăn rũ xuống hai bên đôi
mắt đen.
"Miên này! Tóc Miên thơm mùi gì thế?"
"Mùi hoa nhài đó. Anh có biết hoa nhài không?".
Bây giờ Duy đã biết hoa nhài. Dường như hoa nhài là của riêng nàng, hương
thơm của nó càng đặc biệt hơn trên tóc nàng. Duy thở dài, chợt nghĩ đến Hàn
Linh và câu nói cuối cùng của nàng trong đêm chia tay:
"Một năm! Anh cứ nói một năm thôi, nhưng mà ai biết được trong một năm
đó sẽ có biết bao nhiêu chuyện không thể ngờ đến. Em thì không hình dung
được sẽ sống thế nào trong một năm này".
Duy thường khuyên Hàn Thuyên viết thư cho Diễn, còn anh?... Anh bây giờ
phải làm thế nào đây? Liệu có nên cầu cứu Hàn Linh không? Có nên cho nàng
biết rằng tinh thần của anh, tình yêu của anh đang bị lung lạc vì một cô thôn nữ
có đôi mắt nai hoang dại?
Duy đi dọc theo bờ suối, con suối mà theo Thụy Miên nói nó đổ ra sông rồi
chảy về thành phố. Vô tình, Duy cảm thấy ở đây mình gần với quê hương, với
Hàn Linh hơn.
Càng đi, Duy cảm thấy núi rừng càng hoang dã hơn. Có những tiếng chim
hót rất lạ, những loài hoa dại mà Duy không hề biết tên. Rừng dày hơn, ánh ban

www.phuonghong.com 55 www.taixiu.com
Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

mai yếu ớt không đủ sức xuyên qua kẽ lá làm đất rừng lạnh buốt. Một khung
cảnh làm Duy có cảm giác gai gai trong người.
Đột nhiên, giữa cái âm u, tĩnh mịch rét buốt của rừng nguyên sinh bỗng hiện
ra một khoảng trống chan hòa ánh nắng mai. Duy rảo bước đi về vùng ánh sáng
ấy, chợt sững người trước thiên nhiên trải rộng màu tím ngắt của hoa sim, đan
lẫn màu trắng phớt hồng của hoa lan.
Có rất nhiều hoa trong khu vườn ấy. Đúng là một khu vườn, bởi vì ở phía xa
xa đằng kia, dựa ngay bên bờ một con suối là một ngôi nhà lá đơn sơ, có ánh
khói màu lam thoát lên từ nóc nhà lợp lá, và có cả tiếng gà mái tục tục gọi con.
Duy rảo bước đi về phía ngôi nhà, tới giữa hai luống hoa được trồng và chăm
sóc tỉ mỉ lắm. Điều đó đã nói lên tình yêu hoa của chủ nhân ngôi nhà đằng kia.
Đang đi, bỗng Duy giật mình vì một dáng người đứng vụt lên giữa những
luống hoa. Bé gái chừng mười tuổi, tóc cột đuôi sam, hai má hây hây đỏ, giương
đôi mắt có tròng như đen mướt nhìn Duy đầy vẻ lạ lùng.
Duy nở một nụ cười thân thiện:
- Chào cháu. Có phải nhà cháu ở kia không?
Cô bé mím môi, bỗng vứt những nhánh sim rừng tim tím mà em đã hái rồi ù
té bỏ chạy. Vừa chạy, em vừa gọi to:
- Mẹ ơi! Có người đến nhà mình. Một người lạ, không phải chú Kha đâu ạ.
Mẹ ơi...!
Trong lúc cúi xuống nhặt từng cành sim, Duy tự hỏi sao lại có người vào
giữa rừng cất nhà thế này? Duy đứng lên, bây giờ đi giữa những luống rau xanh.
Rau lan, rau muống, rau cải... đủ cả, mỗi loại một ít, tất cả đều mang màu xanh
tươi tốt.
Em bé đứng trên ngưỡng cửa nhìn Duy, rồi một dáng người từ trong nhà
chạy ra, một người thiếu phụ.
Duy chưa bao giờ nhìn thấy một thứ hy vọng nào mãnh liệt như thế trong đôi
mắt của một con người. Thấy Duy, nàng dừng lại, cả người nhũn ra như có thể
tan thành nước mắt. Đôi mắt mới đó sáng rực thì bây giờ tối lại. Hơi thở dồn
dập mới đó bây giờ yếu đuối, hụt hẫng.
Nàng lùi lại, loạng choạng, yếu ớt... gương mặt tràn đầy nỗi thất vọng đến
làm cả bầu trời quanh nàng u ám. Đứa con gái đến kéo tay mẹ nó:
- Mẹ ơi! Mẹ có sao không?
Duy tiến tới một chút:
- Chị làm sao vậy? Tôi là bác sĩ đây, để tôi giúp chị nhé.
Nàng lắc đầu, vẻ mệt mỏi rã rời không cần giấu giếm:
- Tôi không sao cả.

www.phuonghong.com 56 www.taixiu.com
Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

Duy chăm chú nhìn người thiếu phụ phảng phất một vẻ buồn u uất. Cả người
nàng, từ chiếc áo sẫm màu đến đôi mắt đen sâu thẳm đều thoát lên một cái gì đó
gờn gợn đau thương.
Thật bất ngờ, nàng bỗng nắm tay con gái quay vào mà không nói lời nào.
Giữa lúc Duy còn ngẩn ngơ không hiểu làm sao thì nàng đột ngột quay lại:
- Mà này, sao anh lại tới đây?
Người đàn bà lạ lùng, với câu hỏi cũng thật lạ. Duy bắt đầu cảm thấy tò mò.
Anh nói:
- Tôi đang đi dạo thì nhìn thấy nhà của chị.
Người thiếu phụ quay hẳn người lại, chăm chú nhìn Duy rồi hỏi:
- Anh là người vùng khác tới phải không?
- Vâng ạ. Tôi ở Sài Gòn lên đây.
Đột nhiên, cả người thiếu phụ run lên, nàng lắp bắp những câu khó hiểu:
- Thành phố... Sài gòn ư? Ở Sài Gòn lên thật sao? Nhưng tại sao lại không
phải là...
Nàng không nói hết, đôi mắt long lanh chừng như có nước. Bất chợt Duy
nghe xót cả lòng khi nhìn thấy đôi vai run rẩy của nàng. Ở nàng bây giờ lại là sự
cô đơn, tuyệt vọng đến rã rời.
Duy nén lòng nhỏ nhẹ hỏi:
- Chị đang chờ đợi một người nào đó, phải không ạ?
- Chờ đợi ư? - Nàng lắc đầu, nước mắt đã ứa ra. Có lẽ nỗi đau quá lớn làm
nàng không thể kiềm chế được. - Không... không...
Nàng nghẹn ngào, mãi mới nói được:
- Tôi không còn đủ sức để chờ đợi nữa. Tôi... tôi đã mệt mỏi lắm rồi.
Đứa con gái kéo tay mẹ nó:
- Mẹ ơi! Sao mẹ lại khóc? Chú đi đi. Chú không phải là người tốt, chú đã
làm cho mẹ cháu khóc.
- Đừng con - Nàng xoa đầu con gái - Đừng nói hỗn thế bé Ni.
Rồi nàng nhìn Duy, vẻ rắn rỏi hơn:
- Xin lỗi anh nhé, tôi thật là không phải. Anh có muốn vào nhà mẹ con tôi
một chút không?
- Nhà chỉ có...
- Vâng ạ, chỉ hai mẹ con thôi. Mời anh.

www.phuonghong.com 57 www.taixiu.com

Das könnte Ihnen auch gefallen