Sie sind auf Seite 1von 8

Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

CHƯƠNG XVIII
M iên vẫn thế, ngồi bên bếp lửa, đôi má ửng hồng. Còn Duy, hôm nay anh
không có được lòng tin mạnh mẽ như trước đây nữa. Giờ anh là người có lỗi,
anh đã làm cho trái tim Miên đau đớn, và cả anh bây giờ càng đau đớn.
- Anh Duy!
Nàng ngẩng lên, khẽ mỉm cười. Có ánh lửa hồng lung linh trong mắt nàng.
Duy ngồi xuống, cố gắng để thật điềm tĩnh.
- Có lẽ anh sẽ nhớ mãi hình ảnh Miên ngồi bên bếp lửa này, đôi má hây hây
màu mận chín.
- Anh Duy nói chuyện cứ như một nhà văn.
- Anh cũng sẽ nhớ mãi mùi hoa nhài trên tóc em. Anh từng nghĩ hoa nhài là
loại hoa đặc biệt của riêng em, nó càng thơm hơn, nồng nàn hơn trên tóc em.
- Vào nhà dòng rồi thì không còn hoa, không còn hương thơm nữa, anh Duy
ạ. Chỉ còn tấm lòng trắng tinh như trang giấy.
- Cũng không còn anh Duy nữa, phải không?
Nàng im lặng, Duy chợt nghẹn ngào:
- Thụy Miên ơi! Anh có lỗi với em.
- Anh đừng nói như thế.
- Nhưng đó là sự thật - Duy muốn khóc lên được. Chính chàng cũng không
hiểu sao mình lại yếu đuối thế này - anh đã làm tổn thương tâm hồn trong trắng
của em.
- Không phải thế đâu anh.
- Nếu em là nữ tu thật thì suốt đời anh sẽ không tha thứ cho mình. Anh sẽ
nhớ em suốt đời và hận mình suốt đời.
Dường như đôi vai Thụy Miên run lên, nàng ngoảnh mặt đi để Duy không
nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng.
- Hồi đêm này, lúc uống say về phòng, anh đã nghĩ đến em. Đột nhiên anh
gọi tên em, cứ như là em vẫn luôn luôn ở đó, mắc mùng cho anh, đắp chăn cho
anh.
Nàng khóc, tiếng nấc thành tiếng nghẹn ngào:
- Hồi đó em đã cố tình chờ anh. Không hiểu sao lúc đó em gan đến thế, em
cứ muốn được nhìn anh, nghe anh nói chuyện.
- Còn đêm nay em đã tránh mặt anh. Em cũng mắc màn cho anh, nhưng
không còn muốn gặp anh nữa.

www.phuonghong.com 155 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

Nàng cúi đầu:


- Em xin lỗi.
"Anh Duy nghe em nói hết đã. Có lẽ.. em đã lầm. Đúng là em có yêu anh
Duy, nhưng tình cảm ấy không giống như em từng nói đâu. Em không phải chị
Thu Hà. Không có được trái tim chung tình như chị ấy đâu. Rồi em sẽ quên anh
Duy thôi. Em không dại gì mà chôn vùi tuổi trẻ vì một mối tình thoáng qua, vì
sự rung động nhất thời".
Duy bỗng nắm vai nàng, xoay nàng đối diện với anh, giọng anh dồn dập:
- Thụy Miên! Em hãy nhìn anh đây này, rồi cho anh biết, có thật em đã quên
anh rồi không? Thế thì vì sao em lại chôn vùi tuổi trẻ của mình hoang phí như
thế?
Nàng nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ướt nước thoáng ánh lên vẻ cương quyết.
- Em đã nói rồi, đây là lý tưởng của em. Em quyết định như vậy hoàn toàn
không phải vì anh.
Duy thẫn thờ buông vai nàng:
- Em... không thể tha thứ cho anh được sao Thụy Miên?
Nàng cứng rắn:
- Em không thay đổi quyết định đâu.
- Em mặc kệ anh đau lòng, mặc kệ cha mẹ em đau đớn biết nhường nào hay
sao? Sao em nỡ nhẫn tâm như thế hở Miên?
Bếp lửa đã tàn, văng vẳng có tiếng chuông nhà thờ vọng đến. Nàng đứng
lên:
- Em đi lễ đây.
- Anh đi với em.
Nàng bình thản:
- Tùy anh.
Duy bàng hoàng khi nhận ra Thụy Miên đã trở thành một khối băng giá.
Không còn Thụy Miên mừng rỡ như một con chim non, đôi mắt sáng long lanh
vừa sung sướng lẫn tự hào vì có bác sĩ Duy cùng đi lễ.
Họ gặp bà cháu Kha và Hàn Thuyên ở nhà thờ. Thụy Miên nói:
- Anh xem, chị Thuyên sắp làm người có đạo rồi đấy.
- Anh nhớ em từng hỏi anh muốn làm người có đạo không? Thụy Miên! Bây
giờ anh cho em biết nhé, anh cũng muốn cùng em ngày ngày đi lễ ở Thánh
đường.

www.phuonghong.com 156 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

Nàng nhìn Duy chăm chú, chợt nhếch môi cười. Nụ cười nửa vời ấy sao mà
giống Thu Hà mỗi khi nói về nỗi đau của nàng.
- Em không thích anh Duy nói thế đâu. Đó là một điều thiêng liêng không
thể đùa được.
- Anh không nói đùa.
Nàng nhẹ nhàng nhưng rất cương quyết:
- Đến giờ rồi, mình vào đi anh.
Chỉ khi quỳ trước tượng Chúa, Thụy Miên mới trở về với dáng vẻ của nàng
mà Duy đã từng nhìn thấy. Thế nhưng... chính điều đó làm cho Duy sợ hãi.
Nàng thành kính quá, trang nghiêm quá, ngay lúc đó trông nàng giống như một
nữ tu.
Duy đứng trong bóng tối nhìn nàng rất lâu. Nàng kéo nước từ giếng lên, ánh
trăng lấp loáng trên tóc nàng. Thỉnh thoảng nàng dừng lại, ngẩn ngơ như đang
nghĩ đến điều gì đó.
Duy bước ra, từ từ đến bên nàng. Thấy anh, nàng vội quay mặt đi nhưng
cũng kịp để Duy nhìn thấy nước mắt ràn rụa trên má nàng. Dưới ánh trăng,
những giọt nước mắt ấy long lanh như châu ngọc.
Nàng lên tiếng trước:
- Đây có lẽ là gàu nước cuối cùng em kéo cho ba mẹ em.
- Còn những giọt nước mắt trên má em kia?
- Em khóc vì em là đứa con bất hiếu.
Duy đặt tay lên cái trục quay nước:
- Em biết mình có lỗi với ba mẹ mà còn...
- Nhưng nếu ở nhà, rồi đây có một ngày em sẽ làm cho ba mẹ đau lòng hơn
nữa.
- Anh không hiểu.
- Anh cũng không cần hiểu làm gì. Thôi, để em kéo nước.
Nhưng Duy cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Đây là cơ hội cuối cùng để chàng
giữ Thụy Miên lại. Chàng nói:
- Em còn nhớ những ngày đầu anh đến đây không? Cũng một đêm sáng
trăng như thế này, cũng bên cái giếng này. Lúc đó em đã nói với anh em thích
mặc áo choàng trắng, đeo ống nghe. Em muốn đem niềm vui, và sức khỏe đến
cho bà con. Bây giờ em đã gần đạt được ước mơ đó rồi, sao em lại bỏ cuộc hở
Thụy Miên?
Nàng thở dài, chỉ lắc đầu chứ không nói gì.

www.phuonghong.com 157 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

- Ngay lúc đó anh đã cảm thấy em là một cô gái rất tốt. Tâm hồn trong sáng,
rộng mở và bao dung của em đã làm anh rung động biết bao.
Nàng vẫn bất động. Gương mặt dưới ánh trăng không biểu hiện gì hết ngoài
một chút lạnh lùng. Duy vẫn kiên trì, cố gắng từng chút một:
- Mấy đêm rồi anh không thể nào ngủ được, em có biết không? Anh lần lượt
nhớ lại những gì Thụy Miên đã nói với anh, Thụy Miên đã làm cho anh. Anh
phát hiện ra hình ảnh của Thụy Miên đầy ắp trong lòng anh, tràn ngập trong
cuộc đời anh.
- Anh nói ra những điều đó để làm gì chứ?
Nàng phản ứng, dù sao đó cũng là một kết quả đáng mừng.
- Để em biết rằng anh..
- Anh im đi - Nàng bỗng nổi giận - Tại sao anh cứ muốn níu kéo em ở lại
làm gì? Anh không có quyền chen vào quyết định của em.
- Thụy Miên!
Duy kêu lên rồi đau khổ nhìn nàng. Anh đau khổ, thật sự đau đớn, tan nát cả
lòng. Duy nghẹn ngào:
- Anh biết em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh đã làm tổn thương trái
tim trinh bạch của em. Anh đến đây khuấy động đời sống êm đềm, đã làm băng
hoại tâm hồn trong trắng của em. Thụy Miên ơi! Tội của anh lớn lắm. Nếu em
phải làm tu sĩ, thì có lẽ anh cũng không còn mặt mũi nào để sống trên thế gian
này nữa.
Thụy Miên cắn môi, nàng oán trách:
- Tại sao anh cứ làm cho em đau đớn thế này? Anh cứ đến với chị Thu Hà đi,
cứ làm ba bé Ni Còn em, con đường mà em đã chọn thì anh hãy để mặc em.
- Em khóc đấy hả Miên - Duy kêu lên mừng rỡ - Nếu em đã khóc thì linh
hồn em vẫn còn đây, tình cảm của em vẫn còn đây. Anh nhất quyết không để
em đi đâu cả.
Duy sấn tới nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ và cương quyết.
- Lẽ ra anh không còn mặt mũi nào để nói với em điều này nữa, nhưng hôm
nay cho dù thế nào anh cũng nhất định phải nói ra. Thụy Miên! Anh yêu em.
Trong một khoảnh khắc, thời gian dường như đọng lại. Nàng mở to mắt nhìn
Duy, bàng hoàng, run rẩy... Thế rồi bỗng dưng nàng xô mạnh Duy ra:
- Tại sao anh có thể thốt ra những điều đó chứ? Anh Duy! Em thất vọng vì
anh quá. Tình yêu đâu phải trò đùa, sao anh có thể đùa cợt như thế được? làm
sao anh lại hôm nay yêu người này, ngày mai yêu người kia. Sao anh nói ra
tiếng yêu dễ dàng như ném hòn đá xuống nước vậy?

www.phuonghong.com 158 www.taixiu.com

Das könnte Ihnen auch gefallen