Beruflich Dokumente
Kultur Dokumente
CHƯƠNG XIX
D uy bàng hoàng đứng trước vườn hoa sim tơi tả. Những thân cây bị chặt
gốc nằm ngổn ngang, cành lá héo úa, như vừa có một cơn thịnh nộ tràn qua.
- Ba Duy... ba Duy...
Bé Ni từ trong nhà chạy ra, nó vấp ngã rồi đứng lên, lại chạy về phía Duy
Chàng quỳ xuống, dang rộng đôi tay Bé Ni ùa vào lòng, ôm cứng cổ chàng.
- Ba Duy ơi!
Ni bật khóc, nước mắt thấm qua vai áo Duy Rồi nó nghẹn ngào trách móc:
- Sao mấy ngày rồi ba không đến? Con và mẹ ngày nào cũng trông ba, chờ
ba.
- Ba xin lỗi con - Duy vuốt ve mái tóc của con bé - Tại vì ba bận công việc
quan trọng phải giải quyết con ạ.
Con bé ấm ức:
- Con ghét ba lắm cơ.
- Thôi mà, cho ba xin lỗi, bé con nhé. Để ba xem nào. Con té có đau không?
Bé Ni lắc đầu, nó quay lại nhìn mẹ đang đứng ở đằng xa rồi thì thầm với
Duy:
- Mẹ chặt hoa sim đó ba Mẹ vừa làm vừa khóc, con sợ lắm.
Duy đứng lên., cầm tay con bé dắt đi. Thu Hà đứng ở ngưỡng cửa mỉm cười:
- Không chừng con bé này nó thương anh còn hơn cả thương tôi đấy.
Duy xoa đầu Hàn Ni:
- Mẹ hư quá, phải không bé Ni? Mẹ lớn rồi mà còn ganh tỵ.
Duy bước vào nhà, điều đầu tiên làm Duy chú ý là cây đàn guitar không còn
treo ở chỗ cũ nữa. "Mắt đợi" đã đóng lại, mặc dù như thế làm căn phòng hơi âm
u nhưng "mắt đợi" vẫn đóng kín.
Thu Hà hỏi:
- Anh ở lại ăn cơm nhé.
Duy gật đầu Nàng mỉm cười rồi thong thả đi ra nhà sau. Bé Ni lấy tập ra bắt
Duy dạy cho nó viết. Cơm nước xong, Duy bồng bé Ni đi ngủ. Hôm nay nó bắt
chàng kể cho nó nghe chuyện "Bạch Tuyết và bảy chú lùn".
- Ba Duy kể chuyện hay hơn cả cô giáo của con cơ.
Lúc Duy trở ra thì thấy nàng ngồi kết những bông hoa dại thành một chuỗi.
Nàng nói:
- Nhưng...
- Chỉ cần chị đồng ý, mọi vấn đề còn lại chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp, chị
không phải lo gì cả.
Bất giác, Thu Hà đưa mắt nhìn ngôi nhà của mình. Duy im lặng, biết đây là
giờ phút mà nàng có nhiều cảm xúc nhất. Bỗng nàng đứng lên đi vào cầm ra cây
đàn guitar. Nàng đưa nó cho Duy:
- Tôi đã định vứt nó đi, bây giờ bỗng thèm nghe tiếng đàn quá. Anh Duy!
Nhờ anh đàn cho tôi nghe một lần sau cùng, tôi muốn nghe bài "Bóng cây
Kơnia".
Duy cầm cây đàn, định nói nhưng lại không nỡ. Dù sao đây cũng là mối tình
đầu của nàng.
Duy đàn, nàng say sưa lắng nghe, rồi Duy cất tiếng hát, nước mắt nàng chảy
dài. Bản nhạc đang say sưa bỗng phực một tiếng, dây đàn đứt ngang. Thu Hà
đứng phắt dậy, sững sờ nhìn người đàn ông ấy.
Chưa bao giờ Duy nhìn thấy vẻ kích động đến ghê gớm như thế trên gương
mặt Thu Hà. Mắt nàng mở to, đôi mắt trừng trừng của nàng tưởng như có cả
máu và nước mắt. Nàng bất động như một pho tượng, có cảm giác trong khoảng
thời gian đó nàng không còn sự sống nữa.
Ông ta, một người đàn ông bệ vệ, dáng vẻ đẫy đà, trông giống một ông chủ
hơn là một nhạc sĩ. Ông ta bước hẳn vào, giọng xúc động:
- Thu Hà! Thu Hà! có phải là em không?
Nàng giật mình như vừa từ cõi chết trở về. Rồi nước mắt... nước mắt tuôn
đầm đìa trên má nàng.
- Cuối cùng... - Giọng nàng nức, nghẹn ngào - Cuối cùng, anh cũng trở về.
Mười năm.. mười năm rồi.. anh Tánh! Mười năm qua anh ở đâu, anh ở đâu chứ?
Mọi chuyện cứ như một giấc mợ Người đàn ông mười năm chờ đợi của Thu
Hà bây giờ đứng trước mặt nàng. Giọng Tánh hụt hẫng:
- Mười năm qua. em vẫn chờ anh ở đây sao Thu Hà?
Nàng ngẩn ngơ:
- Anh vừa nói gì? Tại sao anh lại hỏi em như thế? Anh đã quên lời thề của
chúng ta rồi sao?
- Lời thề? Lời thề ư? Đúng rồi, chúng ta đã từng thề sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Trời ơi! Thế mà anh...
- Anh làm sao? - Nàng lao tới túm lấy anh ta - Anh nói cho em biết đi. Anh
làm sao hả? Mười năm qua anh có lúc nào nghĩ đến em không? Anh Tánh! Anh
nói cho em biết đi.