Beruflich Dokumente
Kultur Dokumente
CHƯƠNG XX
Duy từ nhà sau bước ra, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tánh. Anh nói với
Thụy Miên:
- Xin lỗi em, anh muốn nói chuyện riêng với người này.
- Để em đi làm nước.
- Không cần đâu.
Thụy Miên ngạc nhiên trước thái độ của Duy nhưng nàng không hỏi gì. Duy
bước ra ngoài, đứng dưới gốc điều trước sân:
- Anh tìm tôi có việc gì?
- Tôi hỏi thăm mãi mới tìm được anh.
Duy từ từ quay lại nhìn Tánh, chàng không kềm được ý muốn nhìn thật kỹ
một người mà Thu Hà đã yêu mười năm, chờ đợi mười năm. Chính Duy cũng
thất vọng, dường như ở Tánh không có chút gì hình ảnh của một người đàn ông
mạnh mẽ. Người đã lãng mạn cùng Thu Hà bên bờ suối, đàn và hát cho nàng
nghe.
Dường như hiểu được ý của Duy, Tánh hỏi:
- Mười năm trước, tôi không phải thế này đâu. Lúc đó, tôi là một chàng
thanh niên khỏe mạnh và lãng mạn. Bởi vì lãng mạn tôi mới lên đây tìm nguồn
cảm hứng âm nhạc, để rồi... chúng tôi gặp nhau.
Duy khó chịu:
- Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi.
- Tôi muốn gặp nàng, nhưng không có đủ can đảm.
- Thu Hà cũng không muốn nhìn thấy anh đâu. Tốt nhất anh đừng xuất hiện
nữa.
- Tôi biết, nhưng tôi không thể cứ thế mà lặng lẽ ra đi. Nếu tôi không nói ra
điều gì đó, chắc tôi không thể sống được.
- Nếu anh không còn sống nữa thì đối với Thu Hà có lẽ sẽ tốt đẹp hơn. Ít
nhất nàng vẫn còn giữ được một hình ảnh đẹp đẽ.
- Vâng, tôi đã nghĩ đến cái chết, ngay lúc đó. Nhưng tôi lại không thể, tôi
còn trách nhiệm với vợ con tôi.
Duy nhìn thấy vẻ đau đớn chân thành trên gương mặt hơi phì nộn của anh ta,
chàng nói: