Sie sind auf Seite 1von 8

Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

CHƯƠNG XX

-A nh Duy ơi! Có người tìm anh.

Duy từ nhà sau bước ra, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tánh. Anh nói với
Thụy Miên:
- Xin lỗi em, anh muốn nói chuyện riêng với người này.
- Để em đi làm nước.
- Không cần đâu.
Thụy Miên ngạc nhiên trước thái độ của Duy nhưng nàng không hỏi gì. Duy
bước ra ngoài, đứng dưới gốc điều trước sân:
- Anh tìm tôi có việc gì?
- Tôi hỏi thăm mãi mới tìm được anh.
Duy từ từ quay lại nhìn Tánh, chàng không kềm được ý muốn nhìn thật kỹ
một người mà Thu Hà đã yêu mười năm, chờ đợi mười năm. Chính Duy cũng
thất vọng, dường như ở Tánh không có chút gì hình ảnh của một người đàn ông
mạnh mẽ. Người đã lãng mạn cùng Thu Hà bên bờ suối, đàn và hát cho nàng
nghe.
Dường như hiểu được ý của Duy, Tánh hỏi:
- Mười năm trước, tôi không phải thế này đâu. Lúc đó, tôi là một chàng
thanh niên khỏe mạnh và lãng mạn. Bởi vì lãng mạn tôi mới lên đây tìm nguồn
cảm hứng âm nhạc, để rồi... chúng tôi gặp nhau.
Duy khó chịu:
- Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi.
- Tôi muốn gặp nàng, nhưng không có đủ can đảm.
- Thu Hà cũng không muốn nhìn thấy anh đâu. Tốt nhất anh đừng xuất hiện
nữa.
- Tôi biết, nhưng tôi không thể cứ thế mà lặng lẽ ra đi. Nếu tôi không nói ra
điều gì đó, chắc tôi không thể sống được.
- Nếu anh không còn sống nữa thì đối với Thu Hà có lẽ sẽ tốt đẹp hơn. Ít
nhất nàng vẫn còn giữ được một hình ảnh đẹp đẽ.
- Vâng, tôi đã nghĩ đến cái chết, ngay lúc đó. Nhưng tôi lại không thể, tôi
còn trách nhiệm với vợ con tôi.
Duy nhìn thấy vẻ đau đớn chân thành trên gương mặt hơi phì nộn của anh ta,
chàng nói:

www.phuonghong.com 170 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

- Thôi được, anh muốn nói điều gì thì cứ nói đi.


- Nhưng điều tôi sắp nói ra đây, nếu có thể được, xin anh chuyển đến Thu Hà
giúp tôi.
Im lặng một lúc rồi Tánh nói:
- Mười năm qua, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có một người vẫn kiên trì chờ
đợi tôi. Tôi cũng không hề hình dung mình đã để lại một đứa con.
- Đó chính là điều làm Thu Hà đau lòng nhất.
- Tôi biết. Anh Duy! Bây giờ, tôi mới biết chính tôi. Thì ra tôi không hề biết
yêu. Tình yêu đối với tôi chỉ là một cơn gió thoáng quạ Tôi không ngờ được
trên đời này lại có một trái tim chung tình như Thu Hà.
- Vẫn còn nhiều trái tim như thế nữa, chỉ có điều anh không biết cảm nhận
được.
Lúc nói như thế, Duy đã nghĩ đến Thụy Miên. Tánh gục đầu thừa nhận:
- Anh nói đúng, tôi không biết cảm nhận. Ngay từ mười năm trước, tôi đã
không cảm nhận được tình yêu thiêng liêng của Thu Hà. Về thành phố, tôi cưới
vợ, sinh con, lao vào công việc như không hề có chuyện gì xảy ra, không hề có
một mối tình ở rừng hoang thiêng liêng này.
- Thật tội nghiệp cho Thu Hà!
- Suốt đời, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, cuộc đời còn lại của tôi sẽ
dành để ăn năn, sám hối. Ngay từ khi gặp lại Thu Hà, tôi là người đã chết rồi.
Tánh nói tiếp:
- Tôi không tin con người chết đi còn có kiếp sau, nhưng nếu quả thật có như
thế, xin anh hãy nói với Thu Hà rằng tôi mong được gặp lại nàng ở kiếp sau để
đền bù cho nàng. Còn con tôi, nó không nên có một người cha như tôi.
Duy thở dài, cảm thấy mình không nên quá khắt khe với người đã hối hận:
- Tôi sẽ chuyển lời giúp anh.
- Tôi mong nàng được hạnh phúc.
- Thu Hà sẽ được hạnh phúc.
Không biết lúc đó tại sao Duy lại có một niềm tin rất mạnh mẽ. Duy nhìn
theo dáng đi thất thểu của Tánh, chợt chàng gọi với theo:
- Anh Tánh!
Tánh quay lại, Duy tiến tới gần anh ta rồi hỏi:
- Tôi đã từng hình dung anh qua lời kể của Thu Hà. Có lúc tôi đã mường
tượng ra hình ảnh anh cầm cây đàn guitar, anh gảy đàn bên bờ suối, anh khỏe
mạnh, chân thành, anh lãng mạn và tràn đầy lòng nhiệt huyết.

www.phuonghong.com 171 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

Tánh nhếch môi cười:


- Anh nói đúng, tôi đã từng như thế. Thu Hà đã yêu con người ấy của tôi.
Bây giờ.. tôi không còn là chàng nhạc sĩ xách cây đàn lặn lội trong núi rừng đi
tìm chân lý nữa. Chàng nhạc sĩ ấy đã chết trong tiền bạc, danh vọng, chức vị...
chết trong khói thuốc và men rượu.
Lần này Tánh đi hẳn. Duy nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng họ gặp nhau.
Miên dựa đầu lên vai Duy, mộng mơ nhìn những vì sao nhấp nháy trên nền
trời bao lạ Nàng khẽ hỏi:
- Người đàn ông sáng nay là ai thế anh?
Duy im lặng, suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Anh còn nhớ có lần em nói: "nếu được sống để mà chờ đợi, mà thương yêu,
hy vọng thì cũng đâu có gì phải ân hận. Còn hơn phải sống những chuỗi ngày
dài vô vị, không có gì để mà hy vọng, đợi chờ..".
- Vâng, em đã nói thế.
- Có phải là.. nếu một ngày nào đó bỗng.. không còn anh nữa, em vẫn không
ân hận?
Thụy Miên im lặng, nàng có vẻ xúc động. Duy lay nhẹ tay nàng:
- Em làm sao vậy?
Nàng trách móc:
- Sao anh nỡ nói với em như thế? Cho dù em không ân hận thì em cũng
không muốn thế đâu. Em không muốn điều đó xảy ra, thậm chí không muốn
nghĩ đến.
Duy vòng tay ôm nàng thật chặt. Lúc đó, chàng thương quá, yêu quá. Thụy
Miên của chàng! Nàng rúc đầu vào lòng Duy, mùi hoa nhài phảng phất trong
gió. Duy hôn nhẹ lên tóc nàng:
- Ôi chao! Lại hoa nhài. Chẳng phải em nói em không thích hoa nhài nữa kia
mà.
- Anh đáng ghét lắm. Em bỏ hoa nhài cũng vì anh đấy.
- Còn bây giờ, vì anh, em lại có mùi hoa nhài, đúng không?
- Anh từng nói hoa nhài là hoa của riêng em mà.
Mặc dù đang vui, nhưng Duy vẫn cứ nghĩ đến Thu Hà. Thật kỳ lạ, lúc nào
hình ảnh Thu Hà cũng vật vờ trong tâm trí chàng.
- Em biết người đàn ông đó là ai không? - Chàng nói luôn - Người mà Thu
Hà đã chờ đợi mười năm nay.
Thụy Miên vùng dậy, tròn xoe hai mắt:

www.phuonghong.com 172 www.taixiu.com


Tác Giả: Lê Duy Phương Thảo ÂN TÌNH SÂU NẶNG

- Anh bảo sao cơ? Anh ấy là..


- Hắn đã có vợ, có con ở thành phố.
- Chúa ơi!
Thụy Miên chỉ thốt được như thế rồi ngẩn ngơ như người mất hồn. Duy có
cảm giác như nàng cũng đau đớn không kém gì Thu Hà. Nàng ngước đôi mắt
ngơ ngác nhìn Duy, sợ hãi, lo âu, buồn bã... rồi hoảng loạn. Duy kéo vội nàng
vào lòng:
- Em làm sao vậy Thụy Miên?
- Em.. em...
- Thôi mà, em đừng nghĩ bậy chứ. Em không tin anh hay sao?
Thụy Miên bỗng tái mặt òa khóc. Duy biết rằng nàng khóc cho mình và cả
cho Thu Hà. Chàng hoàn toàn hiểu được tâm trạng của nàng. Nàng nức nở:
- Ôi, chị Thu Hà! Sao mà chị ấy phải khổ thế nhỉ?
Được một lúc, Miên tỉnh táo lại, nhưng có vẻ rất buồn:
- Em từng nghĩ, dù thế nào thì chị ấy đã từng có được một tình yêu rất lớn,
một tình yêu say mê, đắm đuối. Chị ấy sung sướng vì được yêu, được hy vọng
và chờ đợi. Thế mà...
Duy kéo tay nàng vào lòng, ngay lúc ấy chàng khao khát vô cùng được gắn
chặt cuộc đời mình với nàng. Thụy Miên thì không có ý nghĩ ấy:
- Ngày mai, chúng mình đi thăm chị ấy nha anh.
Kha đi nấu cơm, để bà nói chuyện với Hàn Thuyên.
Kha kêu lên:
- Bà nội ơi! Sao bà bất công quá thế ạ? Không khéo rồi bà sẽ biến cháu thành
đầu bếp của Thuyên mất.
- Thế cháu muốn sao nào? Hàn Thuyên cũng là khách của chúng ta mà.
- Làm sao mà là khách được ạ, cháu sẽ cưới Hàn Thuyên đấy.
Nói rồi Kha kéo tay Thuyên xuống bếp. Nàng la lên:
- Á, anh buông tay người ta ra. Em không chịu đâu, chừng nào anh cưới
người ta rồi hẵng hay.
- Bà ơi! Cháu nấu ăn không được khéo đâu ạ.
- Thế à - Bà vui vẻ nói - Nhưng dù sao chắc cũng kỹ lưỡng, gọn gàng hơn
thằng Kha Bà đang lo một hai năm nữa bà không đi nổi thì nhà này hỏng mất vì
tay thằng Kha, may sao bây giờ đã có cháu rồi.
- Bà! Cháu cũng đâu quá tệ thế ạ.

www.phuonghong.com 173 www.taixiu.com

Das könnte Ihnen auch gefallen